Trong ngôi nhà nhỏ giữa khu phố yên tĩnh, một con gián nhỏ xíu đang lén lút di chuyển khắp nơi. Đó là một buổi tối bình yên, khi ánh đèn vàng ấm áp của những chiếc bóng đèn trong ngôi nhà bật sáng, và không gian vắng lặng, chỉ có tiếng quạt gió và những tiếng động khe khẽ của đêm. Con gián, với đôi chân dài và cánh mỏng, di chuyển khéo léo trên sàn nhà. Đôi mắt nhỏ bé của nó không ngừng quan sát, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của ánh sáng.
Ánh sáng là thứ mà con gián cảm thấy luôn bị cuốn hút, dù nó không hề hiểu rõ vì sao. Một con gián sống đơn giản, chúng chỉ cần tìm thấy một nguồn ánh sáng, nơi có thể tránh xa bóng tối và tìm kiếm sự sống. Nhưng trong căn nhà này, ánh sáng lại là thứ xa vời, mơ hồ đối với nó. Nó không biết rằng mọi sự sống của nó, mọi cử động của nó trong không gian này đều bị ánh sáng chi phối.
Bước đầu tiên trong hành trình của con gián là một cú chạy dài qua những vật dụng trong phòng khách. Chỗ nào cũng đầy bóng tối và những vật thể cao lớn khiến nó khó khăn trong việc di chuyển. Nó liếc nhìn về phía chiếc đèn bàn nhỏ nằm trên bàn làm việc, ánh sáng tỏa ra từ đó hấp dẫn nó. Con gián cảm thấy mình bị thôi thúc đến gần nguồn sáng đó. Nhưng khi đến gần, nó lại cảm nhận được một sự lạnh lẽo kỳ lạ, như thể có một lực vô hình đẩy nó ra xa.
Nó không hiểu lý do tại sao nó không thể tiếp cận được ánh sáng, nhưng con gián không bỏ cuộc. Nó tiếp tục di chuyển, bám vào các bức tường, nhảy qua các kẽ hở của các đồ vật, hòng tìm ra một con đường khác dẫn đến nguồn sáng. Đôi khi, nó lướt qua một bóng tối dày đặc, những nơi mà nó cảm thấy như bị mắc kẹt, nhưng nó lại không thể dừng lại.
Con gián không chỉ bị cuốn hút bởi ánh sáng, mà còn là sự tò mò không thể cưỡng lại. Nó không thể hiểu được nguồn gốc của ánh sáng, nhưng mỗi khi ánh sáng lấp ló, một niềm hy vọng và cảm giác mới mẻ lại xuất hiện trong lòng nó. Chỉ cần một chút ánh sáng thôi, thế giới này sẽ trở nên khác biệt. Có lẽ đó là lý do tại sao nó không sợ hãi bóng tối.
Và trong đêm tối, con gián tiếp tục cuộc hành trình của mình. Đôi khi, nó bị rơi vào những khu vực đầy bụi bặm và bẩn thỉu. Đôi chân của nó cảm thấy mỏi mệt, nhưng ánh sáng lại tiếp tục lôi kéo nó, thúc giục nó tìm kiếm một con đường dẫn đến sự sống. Giữa những chướng ngại vật và sự rối ren của không gian, ánh sáng vẫn là một mục tiêu rõ ràng nhất mà con gián hướng đến.
Dần dần, con gián bắt đầu nhận ra rằng nó không chỉ đang tìm kiếm ánh sáng vật lý, mà còn là một thứ gì đó lớn lao hơn, một khát vọng sâu thẳm trong lòng, có thể là tự do, có thể là sự an yên mà nó chưa từng cảm nhận được. Mỗi bước đi của con gián không chỉ là một bước tiến về phía ánh sáng, mà còn là một bước tiến vào một thế giới mới đầy bất ngờ.
đăng nhập slot go88Cuộc hành trình của con gián tiếp tục đi qua các căn phòng trong ngôi nhà. Đôi khi nó phải chui vào những kẽ hở giữa các vật dụng, nhảy qua những đám bụi lấp đầy không gian. Nhưng nó không hề chùn bước. Cảm giác khát khao ánh sáng chưa bao giờ ngừng cháy trong lòng nó. Dường như ánh sáng chính là mục tiêu sống còn, là niềm hy vọng cuối cùng mà nó có thể nắm giữ trong thế giới tối tăm này.
Con gián không bao giờ biết rõ tại sao mình lại có một cảm giác mạnh mẽ như vậy về ánh sáng. Nó không phải là sinh vật suy nghĩ nhiều về thế giới xung quanh, nhưng những cơn sóng cuộn trong tâm hồn nó khiến nó cảm thấy ánh sáng giống như một thứ gì đó có thể mang lại sự giải thoát, giúp nó thoát khỏi bóng tối bao quanh. Những lần nó bước ra khỏi bóng tối để tìm đến ánh sáng, con gián cảm thấy như thể mình đang tiến gần hơn đến một mục tiêu không rõ ràng, nhưng cũng rất thiết thực.
Vào một đêm, khi con gián tiếp cận gần hơn một chiếc đèn chùm lấp lánh trên trần nhà, nó nhận ra rằng không phải tất cả ánh sáng đều đem lại cảm giác an lành. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm tỏa ra mạnh mẽ, nhưng lại quá chói mắt và gay gắt đối với mắt của con gián. Đó là lần đầu tiên trong hành trình của mình, nó cảm thấy bị xao lạc bởi ánh sáng thay vì được tiếp thêm năng lượng.
Tuy nhiên, con gián không từ bỏ. Nó tiếp tục tìm kiếm những điểm sáng khác trong ngôi nhà, những nơi mà ánh sáng không quá chói mắt, nhưng lại ấm áp và dịu dàng. Cuối cùng, sau một quãng đường dài tìm kiếm, nó phát hiện ra một chùm ánh sáng yếu ớt từ khe cửa sổ. Đây là một nguồn ánh sáng tự nhiên, và nó không quá gắt. Con gián cảm nhận được sự gần gũi và an lành trong làn ánh sáng này. Một lần nữa, con gián lại bị cuốn hút.
Nó chậm rãi di chuyển về phía khe cửa sổ, nơi ánh sáng lọt qua, chiếu vào phòng một cách mờ nhạt. Lúc này, con gián không còn cảm thấy mình bị cuốn vào một trò chơi vô thức nữa. Nó đã hiểu rằng ánh sáng không chỉ là một đích đến, mà là một phần của cuộc sống. Đó không phải là thứ chỉ có thể chạm tới, mà là một cái gì đó giúp nó nhìn rõ thế giới, giúp nó tìm được nơi an toàn trong bóng tối.
Từ khoảnh khắc đó, con gián không còn cảm thấy mình phải chạy đua với bóng tối nữa. Nó hiểu rằng ánh sáng và bóng tối luôn song hành, và đôi khi, nó không cần phải lao tới ánh sáng một cách mù quáng. Thật ra, nó chỉ cần biết cách tìm kiếm sự cân bằng giữa cả hai, sống hòa hợp với cả ánh sáng và bóng tối, để mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời nó đều trở nên đầy ý nghĩa.
Và thế là, con gián nhỏ bé đã hoàn thành hành trình tìm kiếm ánh sáng của mình. Không chỉ tìm thấy nguồn sáng, mà nó còn tìm thấy chính bản thân mình trong quá trình đó. Một hành trình không chỉ của sự sống còn, mà còn của sự khám phá và tự nhận thức.